Tần Tố Hoa cũng giúp đỡ: “Mẹ Nhiên Nhiên, tôi biết cô đau lòng lo lắng cho con gái mình, tôi có thể chịu trách nhiệm với lời mình nói, cam đoan với cô, thân thể của con bé về mọi phương diện đều bình thường. Chúng ta chỉ cần chờ xem!”
Lục Mỹ Cầm gật đầu, bước ra ngoài, ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu khóc.
“Tại sao cuộc sống của tôi lại khốn khổ như vậy? Khi còn nhỏ tôi sống không tốt chút nào. Bây giờ cuộc sống của tôi cuối cùng cũng khá hơn, con gái tôi lại đột nhiên ngủ thiếp đi và không thể tỉnh dậy. Chuyện gì đang xảy ra vậy vậy?”
Bùi Học Nghĩa thấp giọng an ủi cô: “Mỹ Cầm, chúng ta phải cố lên. Không phải bác sĩ Tần nói rằng cơ thể Nhiên Nhiên bình thường về mọi mặt sao? Chúng ta chỉ cần đợi thôi. Có thể là con bé đã quá mệt mỏi, ngày mai có lẽ sẽ tỉnh lại!”
Lục Mỹ Cầm khóc một mình rồi cố gắng tự an ủi mình: “Anh nói đúng, ngày mai có thể con bé sẽ tỉnh lại, hoặc có thể một lát nữa sẽ sớm tỉnh lại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây