Thẩm Nam Chinh cảm thấy bả vai mình ướt đẫm, đứng thẳng lên, lau nước mắt cho cô: “Ngoan, đừng khóc, đều là lỗi của anh, mới sáng sớm đã làm em khóc.”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Em không khóc, chỉ là hóc môn kích thích gây phiền toái thôi.”
“Được rồi, bụng em có cảm giác gì không?” Thẩm Nam Chinh không nghĩ đến giấc mơ nữa nữa mà tập trung vào bụng cô.
Ôn Nhiên gật đầu: “Em có cảm nhận được.”
Thẩm Nam Chinh lập tức nghiêm túc: “Em sắp sinh rồi à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây