Một tay kéo một thằng bé tám chín tuổi trách mắng thím Phàn thím giúp việc mới: “Thím giúp em gái tôi trông con như thế này à! Nếu không phải tôi bắt được ngay tại chỗ, thím định lấy hết đồ ăn vặt của cháu tôi cho con trai thím ăn à?
Thím Phàn đứng ở cửa quay lưng về phía Nguyễn Linh, cũng không phát hiện cô ấy đã trở về, chỉ biết người vây xem ngày càng nhiều, đỏ mặt giảo biện: “Đừng có đổ oan cho tôi, tôi đến đây để làm việc! Đây cũng là lần đầu tiên con trai tôi đến đây tìm tôi, ăn cũng là Tráng Tráng ăn mất!”
“Thím nói láo!” Nguyễn Lương Sách tính tình vốn rất tốt cũng không kiềm chế được: “Tôi chân trước đem đồ ăn ngon đến cho cháu trai lớn của tôi, vừa đặt xuống, ngay sau đó thím đã đem đồ ăn ngon đưa cho con trai thím, con trai thím cũng không ở đây một, hai ngày, mỗi ngày thím đều lấy đồ ăn cho nó, đều bị tôi bắt gặp thím còn giảo biện!”
Hạ Húc Xuyên cảm thấy uất ức vô cùng, vì mỗi lần có đồ ăn ngon mà cậu mình đem đến đều bị người khác lấy mất.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Linh đẩy đám người đi đến, liền đưa hai bàn tay nhỏ bé gọi: “Mẹ, mẹ...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây