“Bác nói đúng, còn sống còn hy vọng.” Ôn Nhiên trấn an bọn họ: “Sẽ không ảnh hưởng tới chuyện kết hôn nhưng mà sau này phải chú ý rất nhiều.”
Tuyết Hoa lắc đầu: “Em không kết hôn, em hay vọng con cháu sau này sẽ không mắc phải, dù chỉ một chút cũng không thể.”
“Tạm thời không nhắc tới chuyện này, chữa bệnh cho em quan trọng hớn.” Ôn Nhiên nói cực kì nghiêm túc: “Bệnh này không phải ngày một ngày hai, cũng không phải một hai ngày là có thể chữa khỏi, nhất là nghiêm trọng như em chữa khỏi không khác gì thay một lớp da, ít nhất cũng phải hai ba tháng.”
“Vậy thì ở chỗ bọn chú, ở đây vẫn còn nhiều chỗ.” Thẩm Triệu Đình sảng khoái nói: “Khi nào chữa xong rồi về.”
Dương Đại Phúc giật mình: “Cần tới hai ba tháng lận sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây