“Tôi tùy tiện ăn gì đó là được.” Ôn Nhiên vẫn không muốn đi: “Anh đi mau đi, nói với cô giáo Lục là tôi ăn rồi.”
Thẩm Nam Chinh không ngờ cô lúc 18 tuổi lại bướng bỉnh như vậy, cố ý giả ngu ngơ: “Nhưng cô chưa ăn mà, không phải sao?”
Ôn Nhiên dừng bước: “Coi như tôi ăn rồi. “Coi như” có hiểu không?”
“Hiểu.” Thẩm Nam Chinh nghiêm túc nói. “Là cô còn đói bụng.”
Ôn Nhiên: “_(¦3)∠)_”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây