Lục Vệ Đông đầu óc hơi choáng, thực sự quên mất đây là khu gia đình quân nhân.
Kể cả có cầm súng thì cũng vô dụng, đây không phải là nơi để người ta tùy tiện động thủ!
Ôn Nhiên trấn an họ: “Mọi người đừng lo, sẽ không có vấn đề lớn đâu, Nam Chinh có thể giải quyết được.
“Giải quyết được là tốt rồi.” Lục Mỹ Cầm vẫn không dám lơ là, hai hàng lính bên ngoài kia không phải giả.
Ôn Nhiên cười cười: “Không sao. Tiểu Minh Diệu khóc to như vậy, có phải đói không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây