Nhưng trước tiên vẫn chào hỏi với Thẩm Triệu Đình, rồi sau đó lập tức đi đến bên cạnh Ôn Nhiên.
“Đây là cơm ở cữ mà chị làm, tranh thủ còn nóng thì ăn một chút đi.”
“Vất vả cho chị rồi Phức Trân!” Sau khi bụng của Ôn Nhiên xẹp xuống, cô cảm thấy đói đến mức có thể nuốt một con trâu.
Hứa Phức Trân một bên ra ngoài lấy đồ ăn, một bên nói: “Em cũng đừng khách khí với chị, chị cũng chuẩn bị đồ ăn cho chú Thẩm và anh Thẩm, thức cả đêm rồi, chắc hẳn bọn họ đã đói từ lâu.”
“Chị đến đúng lúc quá.” Ôn Nhiên nhờ Thẩm Nam Chinh nâng mình dậy, muốn ăn cơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây