Nguyễn Linh thấy vậy, nói: “Được dược được, con không nói nữa. Mẹ, mẹ lấy trứng gà luộc cho Ôn Nhiên mấy trứng, nhân lúc bây giờ cậu ấy vẫn chưa đau dữ dội, mau để cậu ấy ăn.”
Ôn Nhiên lấy từ trong quần áo ra một hộp sô cô la: “Nam Chinh chuẩn bị cho mình, cậu có muốn ăn chút không?”
“Bây giờ mình không muốn ăn gì nữa, chỉ muốn mau chóng sinh đứa bé ra, đau quá.” Môi Nguyễn Linh đều trắng bệch, lúc nói chuyện đều là gắng gượng để nói ra, thời gian từng cơn đau này kéo dài tương đối lâu hơn một chút.
Chủ nhiệm Điền phụ trách căn cứ theo thái độ, nói: “Đợi chút nữa rồi ăn, để dì kiểm tra xem thử.”
“Được.” Ôn Nhiên cởi quần ra mới phát hiện thấy đỏ rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây