Lục Phóng xoa bụng nói: “Em ăn rồi, chính là đến lấy xe đạp.”
Ôn Nhiên lại hỏi: “Chị họ hôm nay tốt rồi chứ?”
Lục Phóng gật mạnh: “Chị Nhiên Nhiên thật là thần. Trưa nay, chị em đã ăn hết cái trứng chim, ăn một bát cháo gạo, có sức đặt tên, chị đoán là gì?”
“Chị họ đặt tên gì, sao chị có thể đoán được!” Ôn Nhiên liếc cậu ấy một cái: “Cũng không thể tên là Tiểu Hồng, Tiểu Đào Tử các kiểu chứ nhỉ!”
Thẩm Nam Chinh vẫn luôn nghiêm túc thận trọng khi ở trước mặt người ngoài, lúc này suýt chút nữa bật cười thành tiếng, độ cong của khóe môi cũng lớn hơn không ít.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây