Ôn Nhiên nhìn miệng cô ấy khô nứt, rót nước tới: “Chị họ muốn uống nước, anh lấy thìa bón cho chị ấy hai giọt.”
Vu Đào cầm súng không sợ nhưng lấy nước lại run tay.
Vương Mẫn Chi ôm đứa bé đi tới: “Tương Tương, con tỉnh rồi, hù mẹ muốn chết.”
“Chị, chị, chị nhận ra em không, em là Tiểu Phóng nè!” Lục Phóng cũng chạy tới, chỉ vào chính mình nói.
Môi Lục Tương đã ướt, thưởng cho em trai tia xem thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây