“Mẹ, mẹ đừng hoảng. Trong thư viết sở dĩ ông ta bệnh liệt nửa người là bởi vì sau khi nhận được thư biết mẹ đã lập gia đình, còn biết con gả cho sĩ quan, đây mới là mấu chốt.” Ôn Nhiên bình tĩnh phân tích: “Mẹ nghĩ xem phong thư đó là ai viết! Không phải mẹ không phải con, cũng chỉ còn lại…”
Lục Mỹ Cầm thoáng cái đã nghĩ đến cô ta: “Hay lắm, Tống Ôn Hinh, mẹ còn tưởng rằng cô ta thành thật, không ngờ lại đang tìm cách khiến chúng ta khốn đốn!”
“Chưa chắc ai là người khốn đốn đâu!” Thẩm Nam Chinh không nhanh không chậm nói: “Thư là cô ta viết, người là do cô ta mà tức giận sinh bệnh, nên để cô ta đi hầu hạ!”
Ôn Nhiên lại bổ sung: “Đúng, để cô ta đi. Mẹ, đừng quên cô ta cũng là con gái ruột của ông ta!”
Lục Mỹ Cầm sao có thể quên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì làm cô ta khốn đốn đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây