Bùi Học Nghĩa đáp lại ngắn gọn súc tích: “Chứng cớ đâu? Tôi muốn chính là chứng cớ, các người ở đây các vị ai chính tai nghe được, hay là ai tận mắt nhìn thấy?”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhỏ giọng bàn luận.
Kỳ thật bọn họ đều là nghe xong lời nói một phía của Ôn Hinh, tình huống cụ thể là như thế nào, ai cũng không rõ.
Lục Mỹ Cầm hùng hồn nói: “Không có chứng cứ anh vu khống tôi ở đây, Lục Mỹ Cầm tôi nếu thật sự không làm sẽ không thừa nhận, không phải tôi làm các anh cũng đừng hòng oan uổng lên đầu tôi!”
La Đại Pháo da đầu căng thẳng, lại hỏi Ôn Hinh: “Cô đừng chỉ khóc, ngược lại nói một câu đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây