Vu Đào lập tức nói: “Tôi đảm bảo sẽ không nhắc đến nữa. Nếu như vì chuyện này mà gây phiền toái đến cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Khụ… khụ….
Lục Tương vừa uống một ngụm nước đã phun ra ngoài: “Anh dẹp ngay đi, mau sửa cho xong xe đạp của tôi, tôi còn đang vội về nhà nữa!”
“Tôi không nói đùa.” Vu Đào cầm chiếc khăn sạch đến lau cho cô ấy.
Ôn Nhiên thấy khuôn mặt của cô ấy còn đỏ hơn cả quả táo chín, thì cười một cách xấu xa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây