Vương Mẫn Chi chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Người ta cũng đâu ghét bỏ con, con đừng có mặc kệ sự đời như thế chứ! Đợi Nam Chinh hỏi ý kiến của Tiểu Hồ đã rồi nói tiếp, con nhân hai ngày này cũng suy nghĩ kĩ đi. Thành đôi với Tiểu Hồ rồi, con cũng không cần về nông thôn nữa, có thắp đèn cũng khó mà tìm thấy chuyện tốt như thế này, chúng ta vừa lòng là được rồi con gái à!”
“Mẹ, còn chưa cả bắt đầu nữa, mẹ đổi xưng hô cũng nhanh thật đấy, chưa gì đã gọi là “Tiểu Hồ” rồi?” Lần này Lục Phóng đứng về phái Lục Tương, cảm thấy hai người họ cũng không xứng đôi lắm.
Vương Mẫn Chi cốc đầu cậu ấy: “Con thì hiểu cái gì! Người lớn nói chuyện, trẻ con bớt xen mồm vào!”
Lục Phóng: “ ̄へ ̄”
Lục Mỹ Cầm kéo Lục Phóng ra sau lưng nói: “Chị dâu chị đừng nóng vội, dù sao cũng là người ở cùng Tương Tương cả đời, vẫn nên để Tương Tương bằng lòng. Hơn nữa người này không được, chúng ta lại bảo Nam Chinh giới thiệu người khác, kiểu gì cũng có một người phù hợp!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây