Cho đến khi Ôn Nhiên băng bó cho cậu ấy xong cậu ấy mới dám nhìn.
Lục Tuần cảm thấy rất có lỗi vì sự sơ suất của mình nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy.
Nhìn Tưởng Tiểu Hàm đang phát điên, anh ấy hỏi: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Tưởng Tiểu Hàm cười lạnh: “Em biết chỉ cần em bước ra khỏi khu tập thể này,, anh sẽ đi báo cáo em ngay, thay vì để mọi chuyện phát triển đến mức như vậy, còn không bằng em chết luôn ở chỗ này cho xong!”
“Cô muốn chết thì ít nhất cũng đừng để liên lụy đến nhà chúng tôi.” Lục Tương ấn tay cô ta, “Rõ ràng người làm sai chuyện là cô, nhưng cô lại làm như nhà chúng ta đang thiếu nợ cô vậy, cô lấy đâu ra lòng tin đấy thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây