“Vừa đúng lúc, sủi cảo vừa chín tới, mau bảo bọn họ vào đi.” Lục Mỹ Cầm chào đón mọi người vào nhà, đẩy sủi cảo về phía bọn họ, nhân tiện cũng múc một bát cho Thẩm Nam Chinh.
Vốn dĩ đã làm không ít sủi cảo, cũng nấu khá nhiều.
Đêm giao thừa mà, người xưa đã nói dư thừa một ít cũng tốt, ngụ ý là mỗi năm đều sung túc, dư thừa.
Ôn Nhiên rót cho mỗi người một ly nước, vẻ mặt dần dần khôi phục bình thường.
Thẩm Nam Chinh kéo cô: “Em và mẹ cũng ngồi xuống ăn đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây