“Làm gì?” Ôn Nhiên không động thủ: “Được rồi, sao lại bảo con véo mẹ?”
Lục Mỹ Cầm tự véo mình một cái: “Ôi, đau quá, mẹ luôn cảm thấy chuyện gần đây giống như nằm mơ, cảm giác không chân thật.”
Thở phào nhẹ nhõm.
Thần kinh căng thẳng ở trong nhà mình xem như hoàn toàn thả lỏng.
“Mẹ, mẹ còn rất đáng yêu đó!” Ôn Nhiên cất tiền, cười toe toét.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây