“Vậy ý của cậu là cậu cũng sợ Mạnh Nhược Nam đánh cậu, cho nên không dám nói chuyện cùng bọn họ?” Nguyễn Linh đột nhiên nói chen vào: “Theo tính cách của cậu, chắc là không đến mức đó đâu!”
Kim Bảo Lỵ trợn trắng mắt: “Mình đâu có thích Thiệu Vũ, Mạnh Nhược Nam cũng không cần phải đánh mình, đây không liên quan gì đến có sợ hay không! Lại nói, Mạnh Nhược Nam là hàng xóm nhà mình, ngày thường cũng đối với mình không tệ lắm, mình phải chào cô ấy là chị. Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, mình cũng không kịp chào hỏi. Ai biết cô ấy ra tay nhanh như vậy, tính tình thật bướng bỉnh. Thiệu Vũ cũng nhận ra mình, nhưng mà mình thấy anh ta nhìn Ôn Nhiên, trong mắt giống như không còn nhìn thấy người nào tồn tại nữa.”
Ôn Nhiên vội nói: “Có thể là anh ấy ngã đến ngốc rồi đi!”
Kim Bảo Lỵ cái khác thì không nói, nhưng mắt xem người thì rất chuẩn. Lắc đầu nói: “Anh ta không phải bị ngã đến ngốc, chắc là còn có tâm tư khác!”
Ôn Nhiên: “......”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây