“Đương nhiên, em có thể mang anh trên người.” Thẩm Nam Chinh buộc dây đồng hồ lại cho cô, lại quan sát lần nữa: “Thật xứng đôi.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Xứng đôi thì rất xứng đôi, chỉ là anh tặng quà cho em, em còn chưa tặng cho anh cái gì!”
Thẩm Nam Chinh xoa xoa chóp mũi cô: “Em đã tặng.”
Ôn Nhiên: “???”
“Em tặng rồi sao em lại không biết?” Ôn Nhiên suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây