“Thằng bé chỉ là đứa trẻ, lúc cô đánh nó có từng nghĩ nó cũng là con trai cô không.” Ôn Nhiên cảm thấy bi ai thay Tiểu Chí: “Lúc tôi hỏi thằng bé, nó nói nó không trách cô, chỉ cần cô được vui nó sẵn lòng để cô đánh, đứa trẻ hiểu chuyện như vậy sao cô lại xuống tay được, lương tâm cô không biết đau sao!
Cô cũng không cần lừa mình dối người, Thẩm Nam Chinh ở đây, chuyện gì anh ấy cũng nói rõ rồi, chủ nghĩa nhân đạo chính là chủ nghĩa nhân đạo, cô thật sự muốn vì một người mãi mãi không bao giờ có được mà mặc kệ con trai mình sao?”
Ngô Tú Mẫn: “...”
Ngô Tú Mẫn che mặt khóc đau khổ.
Đầu óc vốn đơn phương tình nguyện giờ đã loạn cào cào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây