Cảm giác này gần như giống hệt trong trí nhớ của cô, dở khóc dở cười: “Cái này của anh làm gì phải cơ bắp, rõ ràng là cục sắt mà.”
Thẩm Nam Chinh càng cười đắc ý hơn: “Thế là đúng rồi, không uổng công anh lập luyện thành mình đồng da sắt! Em ngồi lên lưng anh, anh còn có thể một lần chống đẩy được hai trăm cái.”
Ôn Nhiên chưa từng làm thử việc này, nhưng cô cũng không nghi ngờ. Nghĩ đến cảnh đó, cô đỏ mặt, quay mặt về phía cửa sổ ô tô nói: “Nhìn đi, chém gió đến mức bò bay lên trời luôn. Chẳng trách trời sắp tối rồi!”
“Thì vốn dĩ trời sắp tối rồi mà.” Thẩm Nam Chinh bĩu môi. “Nếu đã nghi ngờ năng lực của anh thì em gả cho anh sớm hơn đi. Sau khi em gả cho anh, nếu anh không làm được hai trăm cái thì em xử anh sao cũng được.”
Sắc mặt Ôn Nhiên tái mét: “Dù thế nào anh cũng là người được hưởng lợi! Nãy em chỉ đùa với anh một chút thôi, không thèm nghi ngờ anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây