Bên này, Ôn Nhiên đang định cho Kim Bảo Lỵ thêm một ít hạt dưa, nhưng trong nháy mắt đã không thấy cô ấy nữa.
Cô nhìn về phía cửa. Phía đó trời đã tối, cô không nhìn được rõ lắm.
Cô thì thầm với Thẩm Nam Chinh: “Hình như Kim Bảo Lỵ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Thẩm Nam Chinh nhìn đồng hồ trong ánh sáng mờ ảo: “Được, chúng mình về trước đi.”
Hai người lặng lẽ bước ra ngoài, không làm phiền Nguyễn Linh và Hạ Cận Ngôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây