Em cũng đừng rối rắm chuyện kiếp trước nữa, những chuyện đó đều đã qua rồi, có anh đây thì em không cần phải sợ hãi, có chuyện gì không vui thì đừng giấu ở trong lòng, trút giận lên anh cũng tốt, xem anh là gốc cây cũng được, ngàn vạn lần đừng tức đến mức khiến mình lâm bệnh.
Em không biết, thật ta anh rất sợ em nhớ lại chuyện trước kia, cũng sợ em lại rối rắm trong lòng, cho nên luôn nghĩ cách chọc cho em vui. Đời này sống lại tâm nguyện lớn nhất là sớm có thể cưới em về nhà, để em không phải chịu cực khổ nữa.”
Ôn Nhiên có thể cảm nhận được tâm ý của anh, cũng cảm nhận được anh là thật lòng, nước mắt không khống chế được chảy xuống, nức nở nói: “Khi mới vừa nhớ lại những chuyện kiếp trước, vốn em định trốn anh xa một chút. Đến chết còn không thể sinh cho anh một đứa con, cảm thấy rất áy náy, ai biết anh lại tự mình qua đây.
Anh biết em phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới quyết định ở bên anh lần nữa không? Em rất sợ không thể sinh con giống kiếp trước......”
Thẩm Nam Chinh đau lòng lau đi nước mắt của cô: “Không sinh được thì không cần sinh, em không cần tự tạo áp lực cho mình, chúng ta không phải không có con thì không được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây