Nếu giải thích thêm nữa sẽ chỉ khiến Ôn Hinh càng thêm không thể thoát khỏi, vì thế lại nói: “Tôi sẽ trả lại tiền của Lục Mỹ Cầm, tôi cũng sẽ trả lại tiền của nhà họ Cao. Nhưng tôi nhất định không thể trả lại ba mươi lăm tệ một tháng. Từ giờ trở đi, tôi sẽ trả cho Lục Mỹ Cầm mười tệ một tháng, chia thành ba mươi tháng, và sẽ trả mười tệ một tháng trong bốn mươi sáu tháng cho nhà họ Cao!”
Ôn Nhiên cũng biết một tháng ông ta chắc chắn không có khả năng trả lại ba mươi lăm tệ, nhưng cho ông ta có cơ hội mặc cả, đồng ý quá dễ dàng sẽ chỉ khiến ông ta càng muốn nhiều hơn.
Cô nói một cách quả quyết: “Trả cho mẹ tôi mười tệ một tháng có thể tạm chấp nhận được, nhưng nhà họ Cao thì không. Chính nhà họ Cao đã cho tôi mặt mũi khi cho trả góp rồi. Tôi chưa vạch trần lời nguyền rủa tôi của ông rằng tôi đang mắc bệnh nan y đâu. Hơn nữa chúng tôi cũng không muốn tạm chấp nhận. trả bao nhiêu thì vẫn phải trả, đều là do tự ông chuốc lấy, dù có phải trả thế nào cũng không được trả kém hơn!”
Phó Khai Vũ không thể chịu đựng được nữa, lao tới bất chấp sự ngăn cản của vợ chồng chủ nhiệm Phó: “Tống Ôn Nhiên, tại sao cô lại tàn nhẫn đến mức không chịu buông tha ba ruột của mình. Ông ấy là ba của cô, cô có còn lương tâm không?”
“Cẩn thận lời nói, hiện tại tôi tên là Lục Ôn Nhiên.” Ôn Nhiên trịnh trọng cảnh cáo: “Nếu như anh thích xen vào chuyện của người khác như vậy thì sao không nhận ông ta làm ba mình đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây