“Ừm.” Ôn Nhiên cảm giác anh ta phát rồ rồi: “Lẽ nào hiện giờ mẹ anh cũng bắt đầu bán nệm sao?”
“Bà ấy cũng là bản thân dùng thấy tốt, nghĩ mình được lợi, đồng thời có thể giúp đỡ người khác, sao lại không làm.” Phó Khai Vũ đè thấp tư thái: “Thật ra, với điều kiện hiện tại của hai người hoàn toàn có thể mua nhiều chút. Cô dùng thấy tốt có thể chào hàng với bạn bè, giống như các thủ trưởng già trong đại viện khổ cực hơn nửa đời rồi, sớm nên mua một tấm nệm tự thưởng cho bản thân!”
Ôn Nhiên thấy anh ta cố gắng mời mọc mình, càng buồn cười, cố ý hỏi: “Mua nhiều chút? Nệm miễn phí?”
Phó Khai Vũ dè dặt liếc Thẩm Nam Chinh một cái, lại hắng giọng nói: “Miễn phí thì cô nói xem chúng ta vất vả như vậy làm gì, chỉ là giá mua nệm là tám ngàn tám trăm, nếu cô nhập hội mà nói, nệm sẽ tính theo giá hội viên cho cô.”
Ôn Nhiên giả bộ kinh ngạc: “Còn phải nhập hội sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây