“Trị cho cô nha!” Ôn Nhiên nói rất tùy ý: “Hiện tại thứ cô cần nhất chính là ít nói lại tỉnh táo hơn, nếu bản thân cô không khống chế được, vậy cần trợ giúp từ bên ngoài!”
Lý Tuyết Kiều rõ ràng nhìn thấy trong hộp cô mở ra là ngân châm, trong nháy mắt nổi da gà.
“Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây…”
Ôn Nhiên biết cô ta sợ tiêm nhất, cong khóe môi: “Cũng chỉ đau một chút thôi, nhịn một chút là qua, ai bảo cô không quản được cái miệng này của cô!”
Lý Tuyết Kiều cảm thấy Ôn Nhiên sẽ không lòng tốt chữa bệnh cho mình như vậy, hai chân mềm nhũn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây