Trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ gọi là sư phụ, và cô cũng không bao giờ có thể nói bất cứ điều gì trong cuộc đời này nếu không có danh hiệu chính thức.
Ông Nghiêm gật đầu: “Vậy thì cô đi lấy mười loại dược liệu tươi như ngũ vị tử, thiên nam tinh, thảo ô, hoàng tinh, ngọc trúc, thứ cây ngũ gia bì, lậu lô, hoàng cầm tri mẫu, viễn chí đến đây. Khi nào cô lấy về được thì khi đó tôi mới thu cô làm đệ tử, không được tìm người giúp!”
“Ông Nghiêm, ông đã nhắc đến rất nhiều dược liệu Trung Quốc trong một hơi mà người bình thường không thể nhớ được. Ông không có ý làm khó cô ấy đấy chứ!” Thẩm Nam Chinh không hiểu dược lý, thậm chí anh còn không hiểu những vị thuốc mà ông ấy đang nói đến, chứ đừng nói đến việc nhớ nó.
Ông Nghiêm cũng muốn Ôn Nhiên thấy khó mà lui, học y cũng là một việc khó, quá nũng nịu thì không học được nên kiên quyết nói: “Không cần bàn cãi, đây là cửa ải cuối cùng rồi. Nếu vượt qua, có thể chính thức trở thành đệ tử!”
Thẩm Nam Chinh cố gắng hết sức ứng phó: “Ông Nghiêm…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây