Bây giờ trời đã bắt đầu nóng rồi, cách một lớp quần áo mỏng mà Ôn Nhiên vẫn có thể nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, hỏi: “Nhớ em không?”
“Nhớ, nhớ đến mức sắp phát điên rồi!” Nhịp tim của Thẩm Nam Chinh đập càng mãnh liệt hơn theo lời nói của cô, cũng nồng cháy và chân thành giống như tình yêu anh dành cho cô.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng của Ôn Nhiên đỏ bừng lên: “Em cũng nhớ anh.”
“Trời tối thì tốt rồi.” Giọng nói của Thẩm Nam Chinh mang theo sự mê hoặc, vô cùng mong mỏi cho trời tối nhanh một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây