Đó chính là bí mật không nên nghe thấy mà Hứa Bách Hợp và ba mẹ bà ấy đã vô tình nghe được vào đêm hôm đó.
Hội trường trở nên náo nhiệt, ồn ào như chợ vỡ. Tiếng người bàn tán xôn xao, tựa như bầy chim non ríu rít khiến người ta cáu kỉnh vô cùng.
Giữa đám đông hỗn loạn, Lư Ngạo Hùng mang một tâm trạng nặng nề hơn bất kỳ ai. Ông ta trừng mắt nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, lòng tràn ngập tuyệt vọng và bất lực. Đại thế đã mất, mọi kế hoạch đều tan thành mây khói, giờ phút này, ông ta mới nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đến nhường nào.
Sắc mặt Lư Ngạo Hùng trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên trán. Thân thể ông ta run rẩy, môi mất hết huyết sắc. Ông ta hối hận, thật sự hối hận! Giá như lúc trước ông ta quyết đoán hơn, giá như ông ta ra tay sớm hơn, để Tô Mi chết trên đường đến Yến Kinh, thì có lẽ bây giờ đã không rơi vào bước đường cùng như thế này.
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận. Lư Ngạo Hùng hiểu rõ điều đó, nhưng nỗi ân hận trong lòng vẫn cuồn cuộn như sóng triều, nhấn chìm ông ta không sao thở nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây