Tô Mi đứng ngoài trời, đôi tay đã lạnh cóng, cô tiện tay đặt rổ rau xuống nên tuyết, ngồi xổm chờ Triệu Anh quay lại.
Chẳng bao lâu, Triệu Anh mang ra một chiếc ghế nhỏ cùng với giấy bút ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Mi vẫn ở đó chưa đi, cô ta thở phào nhẹ nhõm. Triệu Anh đặt ghế trước mặt Tô Mi, quay người lớn tiếng gọi hàng xóm xung quanh:
“Các chị em, ai ở nhà ra đây làm chứng giùm tôi. Tô Mi lại đi ăn trộm rau, ăn trộm rồi còn không chịu nhận. Cô ta đã đồng ý rồi, chỉ cần tôi tìm ra bằng chứng thì cô ấy sẽ tự mình cút khỏi khu quân đội.
“Tôi biết suốt một năm nay mọi người đều khổ sở vì cô ta, chúng ta nên đoàn kết lại để đuổi kẻ đê tiện này ra khỏi cuộc sống của mình."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây