Vừa dứt lời, nước mắt của Đới Ngân như vỡ đê, tuôn rơi ào ạt. Điều này không hề phóng đại, thực sự là khuôn mặt của Tô Mi hốc hác quá mức. Thoạt nhìn, thực sự sẽ khiến người ta có cảm giác như cô vừa trải qua một trận bệnh nặng.
Lúc này Tô Mi không thể nhìn thấy người khác khóc, cô vội vàng nắm lấy tay Đới Ngân: "Sư nương, mẹ đừng khóc, nếu mẹ khóc con cũng sẽ khóc theo, vậy thì tâm trạng của con Thật vất vả mới điều chỉnh tốt lại chìm xuống mất. Con khỏe lắm! Mọi chuyện đã qua rồi, con không sao cả."
"Được rồi, sư nương không khóc, chỉ là nhìn con như vậy mẹ thấy đau lòng, người Hảo hảo lại bị hành hạ thành ra thế này." Đới Ngân nói rồi cũng nắm lấy tay Tô Mi, kéo cô vào nhà.
Nhân cơ hội này, Tô Mi nhỏ giọng hỏi: "Sư nương, sư phụ con rốt cuộc làm sao vậy, trông như bị đả kích rất lớn?"
"Đừng nhắc nữa!" Nói đến chuyện này, Đới Ngân cũng rất buồn: "Chuyện này nói ra thì dài dòng, chẳng phải là vì sư huynh con sao, nó với cô gái kia vẫn chưa dứt khoát, kết quả hôm trước bị sư phụ con bắt gặp cô gái đó đang đứng ở đầu ngõ đợi nó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây