Vươn vai một cái, Tô Mi bò dậy khỏi giường.
Cô ra khỏi phòng, đi vào sân, đến bên cạnh Hoắc Kiến Quốc, thấy anh đang rửa chân giò, thấy Tô Mi ra, anh hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa, em cứ ngủ tiếp đi, cơm xong anh gọi em."
Ngoài chân giò, bên cạnh Hoắc Kiến Quốc còn chất đống rất nhiều rau, nhiều đến mức Tô Mi nghi ngờ anh muốn làm tiệc Mãn Hán toàn tịch.
"Em không ngủ nữa, sợ ngủ nhiều quá, tối sẽ không ngủ được." Thật ra Tô Mi không sợ không ngủ được, cô sợ nhắm mắt lại sẽ là những cơn ác mộng không thể tỉnh giấc.
Cô không nói ra điều này, cô nghĩ đến khi Hoắc Kiến Quốc cũng nằm trên giường, cô cuộn tròn trong vòng tay ấm áp rộng lớn của anh, sẽ không còn sợ hãi nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây