Tô Mi cảm thấy, Hoắc Kiến Quốc đôi khi quá cứng nhắc: “Một người muốn thành công, cơ hội và năng lực là điều không thể thiếu. Kiến Quốc, anh biết cái gọi là dạy khỉ trèo cây không? Nếu anh thực sự là kẻ bất tài thì dù thủ trưởng Trần có cố gắng đến đâu cũng không giúp được anh. Với tính cách của thủ trưởng Trần, anh cũng biết, ông ấy tuyệt đối không phải loại người thiên vị, ông ấy mở đường cho anh, là vì ông ấy thấy anh xứng đáng.
“Anh xuất ngũ không tốt sao? Năm nay anh đã phục vụ được mười hai năm, xuất ngũ sẽ được nhận một khoản tiền lớn. Khoản tiền đó có thể mua cho em rất nhiều căn nhà nhỏ, anh lại tìm công việc nào đó như cảnh sát khu vực chẳng hạn, rồi chúng ta sẽ không phải xa cách nữa? Hoắc Kiến Quốc không nghe lời khuyên, chuyển chủ đề.
Không phải xa cách, đương nhiên là tốt hơn cả!
Nhưng Tô Mi có thể chắc chắn, nếu Hoắc Kiến Quốc đưa ra quyết định xuất ngũ trong tâm trạng bất ổn này, sau này anh nhất định sẽ hối hận: “Thôi, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này nữa, thủ trưởng cho anh nghỉ phép nửa năm, đợi hết kỳ nghỉ rồi tính.
“Được. Hoắc Kiến Quốc im lặng một lúc rồi gật đầu với Tô Mi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây