Tuy rằng có những yếu tố khác xen vào, nhưng kết quả vẫn quá bi thảm. Không ai có thể bình luận gì về chuyện này, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Thấy không ai nói gì, Hoắc Phú Quý tự mình lấy ra một xấp tiền, đặt lên đầu giường Hoắc Kiến Quốc: “Kiến Quốc à! Ba con mình đã làm ba con ba mươi năm, có lẽ đây là lần cuối cùng ba con mình gặp nhau ở kiếp này, sau này duyên phận xem như chấm dứt, ba xin lỗi con. Số tiền này là mẹ con đưa cho ba, bảo ba mang về cho nhà thằng hai nuôi cháu, nhưng tiền của nhà họ Hoắc đều là do con làm ra, nó là của con. Số tiền đã tiêu, cả đời này ba e là khó mà trả lại được, chỉ có thể giao số còn lại này cho con! Con trai à! Sau này nhất định phải bảo trọng! Ba con mình, từ nay... Chia tay. Nói xong, Hoắc Phú Quý cúi đầu thật sâu trước Trần Dịch Long rồi đau buồn tột cùng, nghẹn ngào cúi người, vội vã rời khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
Ba mươi năm qua, Hoắc Phú Quý đối xử với Hoắc Kiến Quốc thật sự như con ruột.
Vì vậy, khi bóng dáng vội vã của Hoắc Phú Quý biến mất, tiếng bước chân dần xa khuất, Hoắc Kiến Quốc vẫn không nhịn được.
Anh vốn đang dựa vào gối nằm, nhưng cơn run rẩy dữ dội khiến cơ thể anh trượt xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây