"Không… Không phải…" Lưu Thúy Vân ngây ra một lúc, sau đó nắm lấy áo của Hoắc Phú Quý mà vừa đánh vừa đá, miệng hét lớn: "Không phải, không phải, không phải… Tôi không có, ông nói bậy, không phải… Trời ơi! Không phải đâu. Hoắc Phú Quý, ông không thể ngậm máu phun người!"
Mọi bí mật cứ thế tuôn ra ào ạt.
Tô Mi cảm nhận được bàn tay Hoắc Kiến Quốc đang run lên trong lòng bàn tay mình.
“Đừng nghe nữa, chúng ta đừng nghe nữa, mấy hôm nữa anh khỏe hơn rồi hẵng nói, được không? Cô thật sự sợ cơ thể anh vốn đã có vấn đề lại thêm cú sốc này nữa, sẽ gục ngã.
Những người ít khi ốm đau, một khi bệnh sẽ rất nặng, nhất là với người làm việc cường độ cao như Hoắc Kiến Quốc. Nhìn bề ngoài tưởng chừng cường tráng nhưng bên trong biết bao nhiêu thương tật ẩn giấu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây