Tô Mi hiểu công việc của Hoắc Kiến Quốc rất quan trọng, cô không muốn anh cảm thấy khó xử.
Cô cười nói: “Không đâu, hai ngày là tốt rồi, anh có thể đến đây, trong lòng em đã rất vui rồi.
Hoắc Kiến Quốc xoa đầu Tô Mi, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng này không đủ để bày tỏ nỗi nhớ nhung, Tô Mi ôm lấy cổ Hoắc Kiến Quốc và hôn lại anh, nụ hôn của cô vừa say đắm vừa sâu lắng, như thể thời gian đã ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Hai tay của Hoắc Kiến Quốc lướt qua eo Tô Mi, cơ thể cô khẽ run rẩy trong vòng tay anh, đó là sự run rẩy kết hợp giữa niềm vui và khao khát lâu ngày.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây