Căn phòng yên tĩnh lạ thường, Tưởng Quang Tông uống hết chén trà, dáng vẻ như mới đưa ra một quyết định gì đó vô cùng trọng đại. Ông ấy nhìn về phía Tô Mi rồi nói: “Ngày mai, cháu cùng với anh năm của cháu sẽ phụ trách áp giải Dương Tố Hoa lên đồn công an. Còn chuyện cô ấy sẽ bị kết án bao nhiêu năm tù thì cứ để cho pháp luật quyết định. Cô ấy ngồi tù bao lâu cũng là số mệnh của cô ấy. Khi các cháu biết được kết quả thì báo lại cho chú là được.
“Dạ vâng, cháu đã hiểu. Bí thư Tưởng, ngày mai chúng cháu sẽ áp giải Dương Tố Hoa đi lĩnh án, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Trái tim đang treo lơ lửng vì lo lắng của Tô Mi cuối cùng cũng có thể bình yên, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Quang Tông đứng dậy, nói tiếp: “Chú còn có việc phải làm. Nếu nhà cháu đã quyết định sẽ tự xử lý chuyện này thì chú sẽ không tham gia vào nữa. Còn về phía Dương Tố Hoa thì mọi người tự đi nói rõ ràng lại với cô ấy.
“Cái gì mà lộn xộn thế này. Tô Thăng Học vẫn ngơ ngác: “Sao nói đi nói lại cả nửa ngày cuối cùng thì vẫn là Dương Tố Hoa bị vào tù, cháu đã bảo nếu không giải quyết được thì cháu có thể cưới cô ấy mà. Còn Tô Mi nữa, em làm sao vậy? Không phải nói muốn đền bù cho Dương Tố Hoa sao? Sao lại muốn đưa cô ấy đi tù?
Vừa nói, Tô Thăng Học vừa định đi kéo Tưởng Quang Tông, nhưng bị Tô Huyền Hồ nắm cổ áo kéo sang một bên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây