Thấy Dương Tố Hoa không chịu bàn thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến hôn sự với Tô Thăng Học, Tô Mi cũng không dám ép buộc. Cô chỉ còn cách nhanh chóng bước theo sau.
Đến khu rừng, Dương Tố Hoa gần như chẳng buồn để ý đến Tô Mi. Cô ấy làm việc rất nhanh, dường như rất quen thuộc với cánh rừng này. Dù dáng đi còn khập khiễng nhưng tay chân lại linh hoạt, chỉ thấy cô ấy liên tục cúi xuống nhặt củi trên mặt đất, động tác thành thạo vào lưu loát, chẳng mấy chốc đã nhặt được một đống củi nhỏ.
Tô Mi thì lại khác. Vì chưa từng làm việc này nên cô nhặt củi một cách vô định, tìm mãi mà chẳng được bao nhiêu. Đã thế, tay cô còn bị gai cào xước.
Nhìn thấy Dương Tố Hoa mệt mỏi, thở hổn hển, Tô Mi lại đến gần, tiếp tục bắt chuyện: "Chị Tố Hoa, không cần phải làm đến kiệt sức như vậy. Mình làm cùng nhau, vừa làm vừa nói chuyện chút cho vui được không?"
"Tôi đến đây để làm việc, không phải để trò chuyện. Tôi không có số được sung sướng như cô..." Dương Tố Hoa đặt bó củi xuống, liếc nhìn Tô Mi thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây