Mở mắt ra, Tô Mi ngơ ngác nhìn quanh căn phòng mình đang nằm. Vừa định ngồi dậy, Bạch Tiểu Phương đã vội vã chạy đến bên cạnh: "Út à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Sao rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Không ạ." Tô Mi lắc đầu. Đầu cô đã hết đau, nhưng vẫn còn mơ hồ. Những ký ức đó vẫn chưa thể trỗi dậy hoàn toàn.
Dưới sự giúp đỡ của Bạch Tiểu Phương, Tô Mi ngồi dậy. Vừa ngồi lên, cô đã thấy một chiếc giá nến cao trên bậu cửa sổ.
Cây đèn ấy lại một lần nữa trùng khớp với hình ảnh mờ ảo trong ký ức cô. Thảo nào ký ức thuở bé của cô về “đèn luôn là thứ ánh sáng leo lét, mờ mờ trên bậu cửa sổ.
Thì ra, thứ mà cô nhớ không phải là đèn điện, mà là nến, hoặc có thể là đèn dầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây