Nhìn thấy gương mặt ngay trước mắt, Tô Mi không kìm được sự xúc động, toàn thân run rẩy. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt của Bạch Tiểu Phương - gương mặt giờ đây đã già nua hơn nhiều so với ký ức mơ hồ của cô - rồi cô nhào vào lòng bà ấy khóc nức nở: "Mẹ!"
“Ôi dào, đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì thì con nói đi, con khóc làm mẹ lo chết mất! Sao thế hả con gái út của mẹ? Bạch Tiểu Phương vừa ôm lấy đầu Tô Mi, vừa nhẹ nhàng dỗ dành, vừa lo lắng hỏi han.
Khóc vì cái gì ư? Ngay cả Tô Mi cũng không biết.
Trong đầu cô không có bất kỳ ký ức nào rõ ràng, nhưng cô biết chắc chắn, người trước mắt cô - Bạch Tiểu Phương - chính là người mà cô đã nhiều lần tưởng tượng trong cô nhi viện: mẹ của cô.
Còn sự việc cụ thể ra sao, Tô Mi cũng không rõ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây