Lúc này, Tưởng Hạo đã hiểu hết mọi chuyện. Ông ta nhìn Tôn Đại, lạnh lùng cười:
“Là cô bán đứng tôi đúng không? Cô thanh cao, nhưng cái thanh cao đó sẽ hại chết con trai cô, ban đầu cô có thể gom đủ tiền cho ca phẫu thuật cắt lách của Nhạc Nhạc một lần!
Nhưng cái đầu lợn ngu ngốc của cô đã chọn từ bỏ. Tiếp theo, dù cô giành giật năm bệnh nhân một ngày, cũng không bao giờ gom đủ số tiền đó.
Cô cứ chuẩn bị tinh thần thu xác Nhạc Nhạc đi. Nếu nó chết, thì chính cô – người mẹ này – đã hại chết nó.
“Thằng bé dù có chết cũng sẽ chết trong sạch, không uổng công làm người một lần. Còn ông thì khác, nếu bị xử bắn, không biết con trai ông có sẵn lòng đến nhận cái xác bẩn thỉu của ông không? Tôn Đại nói xong cũng lạnh lùng cười một tiếng, không buồn nhìn Tưởng Hạo nữa, xoay người đi vào phòng cấp cứu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây