Lòng bàn tay anh đã lặng lẽ đặt lên eo thon của Tô Mi, đầu ngón tay lướt nhẹ như có như không, như đang chơi một khúc nhạc du dương, khơi dậy một tia cảm xúc khác lạ trong lòng Tô Mi.
Tô Mi không nhịn được vỗ vào Hoắc Kiến Quốc một cái: “Đông người, đừng nghịch ngợm.
“Anh làm vậy không phải để em biết là em không nằm mơ sao! Hoắc Kiến Quốc vừa nói vừa nắm lấy bàn tay mềm mại của Tô Mi, đi ra khỏi đám đông.
Vừa đi, anh vừa nói: “Ban đầu anh định đặt một bàn ở nhà hàng quốc doanh để chúc mừng em, bây giờ xem ra không được rồi. Anh phải đưa em về quê một chuyến, mở tiệc ăn mừng ba ngày, để cả làng đều biết vợ anh giỏi giang đến mức nào.
“Có cần phải khoa trương vậy không! Tuy nói vậy, nhưng Tô Mi vẫn lườm Hoắc Kiến Quốc một cái, che miệng cười không ngừng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây