Cô thực sự cảm thấy người như Lưu Khải không gánh vác nổi trọng trách hành nghề y, không hiểu sao anh ta lại có thể dễ dàng coi thường mạng người như vậy ở những nơi quan trọng thế này.
Chỉ dựa vào việc có bố là viện trưởng mà có thể để mặc anh ta làm bậy sao?
Hoắc Kiến Quốc không biết chuyện giữa Tô Mi và Lưu Khải, nhưng anh tin Tô Mi sẽ không nói ra những lời này một cách vô cớ, anh gật đầu: “Chờ sau khi công tác cứu trợ kết thúc, anh sẽ tìm cách điều tra người này, bất kể anh ta có lai lịch gì, cũng không thể để mặc anh ta làm hại người khác như vậy.
“Bên quân khu các anh, còn có thể quản chuyện bên ngoài sao? Tô Mi cảm thấy chuyện này không nên nhúng tay vào, nếu không với thân phận của Trần Dịch Long, làm sao người này có thể giữ được chức vụ cũ, Trung Quốc luôn có câu quân chính phân gia, dù là người có quyền lực đến đâu trong quân khu cũng không dễ dàng nhúng tay vào chuyện bên ngoài, cùng lắm là không động chạm đến nhau.
Hoắc Kiến Quốc không trả lời thẳng vào câu hỏi này, chỉ nói với Tô Mi: “Anh sẽ có cách, bây giờ em cứ xem xét tình hình của cô bé kia trước đi, có vẻ như tình trạng của cô bé ấy không được khả quan lắm, còn những chuyện khác, để sau này hẵng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây