Mà này, áo này rộng thật đấy, chút nữa con mặc chiếc áo Kiến Quốc mua cho mẹ đi, mẹ cũng chẳng dùng tới.
“Con không mặc đâu, cái áo anh ấy mua cho mẹ rõ ràng là kiểu dành cho mấy bà già, cả năm về có một lần, con không muốn ra ngoài bị người ta cười đâu. Tô Mi không thực sự chê bai, chỉ là cô biết nếu không nói vậy, chắc chắn mẹ sẽ bắt cô mặc chiếc áo ấy.
Thấy Tô Mi không ưng kiểu dáng áo đó, Bạch Tiểu Phương bĩu môi không vui: “Ra ngoài một năm rồi, mắt nhìn cũng kén chọn hơn nhỉ! Trước kia con mặc gì cũng được mà!
Con không mặc cũng được, tối mẹ sửa lại cái áo này cho, áo này con mới mặc vài lần thôi, sửa nhỏ lại là mặc thêm ba năm, năm năm nữa vô tư, đây là vải nhung tốt nhất đấy.
“Thôi được rồi, mẹ đừng lo chuyện quần áo của con nữa. Con lớn rồi, tự lo được mà. Với cả con còn định giảm cân nữa, giờ mẹ sửa lại, con mặc ba ngày rồi năm sau về gầy thêm một vòng thì chẳng lại rộng à? Tô Mi nói xong đưa khăn và chậu rửa mặt cho Hoắc Kiến Quốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây