Lúc này, một giọng nói mang giọng địa phương của Tứ Xuyên vang lên bên tai Tô Mi, câu nói đó như tia chớp lóe sáng trong đầu cô.
Lời giải đáp đã gần trong gang tấc, Tô Mi cảm thấy mình đã nắm bắt được điều gì đó, cô kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Quốc, đầu óc nhanh chóng vận động, nhưng lời giải đáp sắp bật ra khỏi miệng lại tắc nghẽn.
Hoắc Kiến Quốc nhận ra sự kinh ngạc của Tô Mi, anh đoán chắc cô đã nghĩ ra điều gì đó, muốn khuyên cô đừng vội, từ từ suy nghĩ, nhưng lại sợ lên tiếng sẽ làm phiền cô.
Chỉ biết nhìn cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lúc này, một giọng nói khác vang lên bên cạnh Tô Mi: “Kỳ lạ thật, tại sao phải dùng đất vàng trộn than, chẳng lẽ không dùng đất đen được sao? Đất đen cùng màu với than, phải tốt hơn chứ nhỉ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây