Lúc này, tâm trí Tô Mi đang đặt hết vào chuyện nhận thầy, không để ý đến vẻ mặt Hoắc Kiến Quốc, cô nhìn lên bầu trời, nói:
“Xin lỗi, tối quá, không nhìn thấy anh.
“Tôi đen lắm hả? Hoắc Kiến Quốc bất mãn.
Tô Mi nghe mà ngơ ngác: “Ý tôi là trời tối.
“À... Hoắc Kiến Quốc gãi đầu ngại ngùng, vội vàng chuyển chủ đề: “Rốt cuộc tình hình ở khu tân binh thế nào, sao lại có đến hơn bốn mươi người ngã bệnh cùng lúc vậy?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây