Nhưng Tô Mi không quen, cô luôn cảm thấy chuyển cơm lên giường không vệ sinh, cho nên cũng không làm như thím Vương.
Nhìn Tô Mi vào ra vào, bưng thức ăn lên bàn, trong lòng Hoắc Kiến Quốc tràn ngập ấm áp, nơi này trước kia chỉ có thể gọi là nhà, dường như giờ cũng cho anh có cảm giác như một gia đình.
Rất nhanh, đồ ăn và canh đã được mang lên đầy đủ.
Tô Mi cầm một chén lớn, múc cho mình và Hoắc Kiến Quốc một chén cơm.
Lúc cô đưa bát cho Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Kiến Quốc ngạc nhiên một chút, bởi vì bát lớn kia, trước kia đều là Tô Mi dùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây