"Đợi đó đi, tôi đi lấy nước cho anh." Tô Mi đưa thuốc cho Hoắc Kiến Quốc, sau đó cầm chiếc bát rỗng đi ra ngoài.
Hoắc Kiến Quốc ngăn cô lại: “Không cần, tôi uống thuốc không cần nước.
Anh ném thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.
Thấy anh đã uống thuốc, Tô Mi đặt bát trở lại, hỏi: "Anh còn có chỗ nào khó chịu nữa không? Nếu như có thì nhất định phải nói ra, đừng trì hoãn bệnh tình.
“Ừm", không có vấn đề gì khác nữa! Nhưng ngủ ở trong phòng này có chút lạnh, có điều cũng không sao, dù sao tôi cũng đang bị sốt, hạ nhiệt sẽ tốt thôi, đúng không?" Lời vừa nói ra, Hoắc Kiến Quốc hận không thể cắn vào lưỡi mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây