Cô chưa nói thì thôi, vừa nói xong ánh mắt của Lục Kiến Xuyên đã trở nên nóng bỏng hơn hẳn.
Sau khi gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô sang một bên, Lục Kiến Xuyên mới buông cô ra.
Anh lại lấy cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn từ trên đầu giường và đưa đến miệng cô, "Uống một chút đi, cổ họng em đã khàn rồi."
Lâm Tư Kiều liếc anh một cái như muốn trách móc: "Anh còn nói, cổ họng em khàn là do ai chứ. Em đã nói là không muốn nữa rồi mà anh còn..."
Mải mê chỉ trích, Lâm Tư Kiều bất cẩn cử động mạnh, vô tình kéo căng vết thương, đau đến mức cô rên lên mấy tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây