Nghe ra giọng anh có chút không thoải mái, Lâm Tư Kiều không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh. Phải làm sao đây, Lục Kiến Xuyên càng nghiêm túc như thế, cô lại càng muốn trêu chọc anh.
Cô xoay người vào trong, nhường hơn nửa chiếc giường. "Muộn quá rồi, hay là… tối nay anh đừng đi nữa?"
"Em chắc chứ?"
Lục Kiến Xuyên đột ngột tiến lên một bước, Lâm Tư Kiều lập tức lật người, quấn chặt chiếc chăn mỏng. Cô — không chắc chắn.
Cô nhất quyết không thừa nhận là mình sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây